"Ỷ Thuần cô nương, thu dọn vật phẩm, sáng mai chúng ta trở về Thanh Bình Nhạc, Tiểu Mễ, Tiểu Đậu, các ngươi giúp đỡ cô nương." Thích Phùng Đình cử chỉ nho nhã, trong miệng lại nói ra những lời cầm thú.
"Dạ, tổng quản." Hai tiểu nha hoàn ứng tiếng đáp, Thích Phùng Đình này đến có chuẩn bị a, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng mang theo.
Không đợi Ỷ Thuần lên lầu, Thích Phùng Đình đã hướng mọi người ở trong đại sảnh nói: "Ỷ Thuần cô nương sau này sẽ là tâm phúc của Thanh Bình Nhạc chúng ta, hoan nghênh chư vị tới thăm Thanh Bình Nhạc." Nói xong ưu nhã cúi người.
Ỷ Thuần đã đi một nửa bậc thang, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, không nhìn thấy sắc mặt của nàng,còn sắc mặt của Tú bà thì Tiết Tình thấy rất rõ ràng, quá khó coi, quả thực như gan heo trộn lẫn gan gà, cô nương chiêu bài nhà mình cứ như vậy thành của người khác, tuy nói có gần vạn lượng bạc trắng chuộc thân tiền, nhưng không cam lòng cùng kinh ngạc vẫn là khó tránh khỏi .
Đại hội đấu cúc Trung thu năm này tựa như một cuộc nháo kịch, Ỷ Thuần cô nương tự mình chọn lựa một nam nhân tri kỉ, không nghĩ tới đối phương chỉ là tới thọc gậy bánh xe(1). Chuyện này thành"huyền thoại" mà dân chúng Xương Sinh trấn say sưa truyền lại, sau khi đám người Tiết Tình trở về khách sạn thì tiểu nhị còn hỏi bọn họ: "Mấy vị khách quan biết Ỷ Thuần cô nương Lệ Xuân viện muốn đến Thanh Bình Nhạc không?"
"Thấy được, cái Thanh Bình Nhạc đó có lai lịch gì, tiện tay liền lấy ra vạn lượng bạc trắng." Tri Thu tò mò hỏi.
"Thanh Bình Nhạc đó không phải là nơi mà dân chúng bình thường có thể đi, chủ nhân Thanh Bình Nhạc hàng năm có thể kiếm bao nhiêu bạc ai cũng lường được, nhưng mà Ỷ Thuần cô nương chúng ta muốn vạn lượng bạc trắng chuộc thân cũng không thiếu, bao nhiêu đại lão gia có tiền muốn chuộc thân cho nàng, nàng đều không chịu đấy."
Bầu trời trước mặt giống như bị dừng lại, bọn kỹ nữ trong kỹ viện đang cùng nhau tranh cãi rất ác liệt, mà người đến nơi này toàn là những người giàu có. Đi vào một lần, mà không có tiền thì xem như mạng cũng mất. Ngươi có biết, thứ tệ hại nhất trên thế giới này chính là hai loại nào không? Rượu và mỹ nữ, Thanh Bình Nhạc chính là nơi kinh doanh rượu và mỹ nữ, tuy rằng nó rất lộn xộn, nhưng chuyện án mạng xảy ra cũng không phải nhiều.
Rời khỏi Linh Vũ phái đã gần một tháng, vốn là chỉ tính toán ra ngoài tránh hai ngày, vì tránh Diêm Minh đi lộ tuyến quanh co, không có né tránh không nói, còn làm trễ nãi hơn nửa tháng, không có điện thoại di động, Phương Vân liên lạc Tiết Tình không được khẳng định sẽ lo lắng, mặc dù nơi phồn hoa bên ngoài rất đặc sắc, vẫn là trước nên về Linh Vũ phái.
"Bạch công tử, ngươi thật không đi cùng ta đến Linh Vũ phái xem một chút sao?" Tiết Tình lần thứ N nhiệt tình muốn mời Bạch Tích Trần đi Linh Vũ phái thưởng ngoạn.
"Không, Hoàng Lịch nói ta gần đây không nên đi hướng đông, tương lai có cơ hội nhất định đi thăm Tiết cô nương." Bạch Tích Trần lần thứ N từ chối.
Tiết Tình cười hai tiếng, không hề làm khó Bạch Tích Trần nữa, mỗi nữ xuyên qua đều trêu chọc cổ nhân đến quay cuồng, thật là không tốt nha.
Tri Thu theo phân phó Bạch Tích Trần lấy hoàn thuốc cho Tiết Tình: "Tiết tiểu thư, công tử cũng không biết liều lượng bao nhiêu nên bỏ hơi ít, dù sao cũng chỉ là bổ khí tráng kiện, cứ coi như thuốc bổ đi. "
"Ân, đa tạ ý tốt công tử nhà ngươi, hai người bảo trọng, ra bên ngoài không mang vật gì tốt, liền lấy cái này đáp lễ, mong rằng công tử nhà ngươi không ghét bỏ." Tiết Tình lấy ra một khối ngọc bội thả vào trong tay Tri Thu, Bạch Tích Trần tặng Tiết Tình thuốc giá trị, Tiết Tình cũng nên có thành ý mới được, nàng lục lọi khắp bọc hành lý, phát hiện trong túi mình trừ những thuốc không thể lộ ra ngoài cũng là những vật không thể lộ ra ngoài, khối ngọc bội kia theo Lưu Huỳnh nói là tín vật Linh Vũ phái, thợ làm cùng chất liệu cũng không tính là tốt, chỉ là cũng không có cái gì khác có thể đưa gì đó rồi.
Từ Xương Sinh trấn đổi đi quan đạo, đường về Linh Vũ nhẹ nhõm lại đơn giản, cảm tạ công nhân khổ cực mở ra quan đạo cho mã lộ (đường xe ngựa), Tiết Tình sai lầm rồi, nàng sẽ không bao giờ muốn đi đường nhỏ nữa.
Đệ tử thủ sơn dưới chân núi Linh Vũ nhìn thấy Tiết Tình tựa như nhìn thấy mẫu thân một dạng nhảy cẫng hoan hô, vui vẻ ra mặt, trên nét mặt lại dẫn theo một chút quỷ dị, rỉ tai thì thầm khiến Tiết Tình cảm thấy có nội tình đen tối.
Xe ngựa không được lên núi nên đành đặt tại chân núi kêu đệ tử chiếu cố, tiểu bạch mã thân trắng như tuyết, Tiết Tình rất thích nó, muốn mang lên núi. Đệ tử cùng đi Tiết Tình lên núi dắt Tiểu Mã, vừa đi vừa nói: "Sư thúc, Lưu Huỳnh sư huynh, trên đường cực khổ, ngày hôm qua Chưởng môn nói người sắp trở lại rồi, không ngờ, hôm nay thật sự trở lại."
"Sư tỷ làm sao biết ta muốn trở lại? Nàng lúc nào thì đổi nghề thần bói?" Tiết Tình nghi ngờ hỏi, nàng xuyên qua chính là bối cảnh võ hiệp, sẽ không có chiêm tinh coi bói hay cái gì huyền ảo.
"Cũng không phải là thần ư, các đệ tử cũng bội phục vô cùng đấy." Đệ tử cười nói, cảm giác nụ cười này có chút mập mờ.
Linh Vũ sơn bởi vì có linh khí, nên 4 mùa đều là mùa xuân, hoa nở chim bay, qua tiết Trung thu, những nơi khác đều có dấu hiệu hơi lạnh vào thu, nơi này vẫn là một mảnh ánh nắng tươi sáng, hơn nữa có chút quá quyến rũ, càng lên đỉnh núi cách mặt trời càng gần, cố tình muốn nhìn đường thì phải hướng nhìn mặt trời, ánh mặt trời đâm vào mắt Tiết Tình làm nàng mở không ra.
Ống tay áo trắng như tuyết cản bớt ánh mặt trời chiếu trên đầu Tiết Tình, Lưu Huỳnh để nửa cánh tay, dùng tay áo che gò má Tiết Tình, vừa đúng che hết ánh mặt trời chiếu gay gắt trên mặt Tiết Tình.
Tiết Tình hơi ngẩn ra, chưa bao giờ có người đối với nàng làm hành động như vậy, tinh tế che chở, giống như đang chăm sóc thực vật nhà kín, nàng là Tiết Tình khi chen xe buýt thì gặp phật sát phật gặp thần sát thần, nàng một chút cũng không mềm mại, nhưng chỉ là một chút xíu dịu dàng như vậy, để cho nàng không biết làm thế nào, đành chăm chú cúi đầu chạy đi, giống như đang cùng ai đó tranh đấu.
Bởi vì Tiết Tình đi khá nhanh, Lưu Huỳnh cùng đệ tử phải dùng khinh công mới có thể đuổi theo, ba người rất nhanh đến đỉnh núi. Tiết Tình cảm thán một tiếng, vẫn là có nhà thật tốt, nhìn những mái ngói hồng gạch xanh san sát nhau khá giống phong cách Tây Âu, có giường mềm mại còn có phòng ăn đầy đủ các món ăn ngon, rốt cuộc không cần ở rừng cây. Chuyện đầu tiên khi trở về nên làm là đi thỉnh an Phương Vân, Tiết Tình đem bọc hành lý giao cho Lưu Huỳnh mang về phòng, chính mình tự đến thư phòng tìm Phương Vân.
Tôn Phóng đang đứng canh ở cửa phòng, thấy Tiết Tình cực kỳ ngạc nhiên: "Sư phụ nói sư thúc sẽ trở về, quả nhiên là trở về rồi."
Tiết Tình bụng đầy nghi ngờ, Phương Vân sẽ không cũng bị xuyên không rồi chưa, biết trước không phải là đặc quyền của nữ xuyên qua a, không được, một bài viết văn có nàng mở một bàn tay vàng là đủ rồi. Đẩy cửa ra, Tiết Tình mới vừa vượt qua cánh cửa liền dừng ở giữa không trung, chân cứng đờ lại, trong phòng Phương Vân còn có khách, người nọ lại chính là nhân tài tiêu biển, mặc trường bào phẩm xanh thêu hoa văn Kỳ Lân thánh thú, bên hông giặt một thanh Lưu Kim trường kiếm anh khí bức người, cả người tản ra khí phách cương trực.
"Hả, thật đúng lúc a, Tiêu Các chủ, ngươi cũng ở đây." Tiết Tình há to thành cái trứng, nói.
"Tiết Tình sư thúc." Tiêu Quy Ứng hơi hành lễ.
"Ha ha ha, Tôn Phóng, ta nói như thế nào, Tinh nhi nàng qua hai ngày nhất định trở lại." Phương Vân cười nói, bộ dạng như mọi chuyện đều biết được.
"Tiêu Các chủ, sư muội của ta đây thật rất thưởng thức ngươi, lần này ngươi tới Linh Vũ phái, ta đoán nàng vì muốn gặp ngươi nên nhất định liề trở lại, nếu không bằng nàng ấy sẽ đi rong chơi chừng đến ngày tháng năm nào mời về đấy." Phương Vân cười nói với Tiêu Quy Ứng.
Lúc này không chỉ có Tiết Tình thất thần, ngay cảTiêu Quy Ứng cũng sửng sốt, ở Nga Mi Sơn lần đầu tiên gặp Tiết Tình lúc đó thấy thái độ Tiết Tình cũng không tốt, Tiêu Quy Ứng thật sự không nghĩ ra "thưởng thức" trong miệng Phương Vân từ đâu mà đến, nếu như cái loại biểu hiện đó gọi là thưởng thức, chỉ có thể nói Tiết Tình sư thúc thưởng thức "rất đặc biệt" . Tiết Tình thật muốn khạc ra máu, nhìn lại Phương Vân, một câu nói của sư tỷ bao hàm tràn đầy vu oan cùng phỉ báng, nàng thưởng thức Tiêu Quy Ứng? Quả thật là chuyện cười, thưởng thức hắn chặt đầu nàng sao? Nàng ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ hả ? Chuyện cười quá khủng, thật đi chơi mà đến nỗi khóc không ra nước mắt, một ngã ba hai con đường, nàng đi đầu nào cũng có thể đụng phải nam chủ cuồng giết người, không những vậy chính mình nhiều lúc bị hắn bộc phát sủng hạnh nữa.
"Sư tỷ hiểu lầm, ta đối với Tiêu Các chủ hắn. . . . . ." Tiết Tình cắn rách khoang miệng cũng nghĩ không ra lời để nói, ghét Tiêu Quy Ứng? Dĩ nhiên không thể nói như vậy, ngộ nhỡ người ta thật lên làm Võ Lâm Minh Chủ, đây không phải là đắc tội quyền quý này.
"Cái đứa bé này, bình thường miệng lưỡi bén nhọn, đến trước mặt Tiêu Các chủ nói cũng nói không được, tới đây ngồi xuống trước, Tiêu Các chủ lần này tới có chính sự, Tôn Phóng ngươi ra ngoài canh chừng." Phương Vân không nói gì liền kéo Tiết Tình ngồi xuống, Tiết Tình khóc không ra nước mắt, sư tỷ người có thể chớ làm loạn thêm hay không, Tiêu Quy Ứng hắn là đào hoa của nữ chủ, giành Diêm Minh là đã bị chém đầu, nếu là ngay cả nam phụ cũng giành, sợ rằng không còn toàn thây.
Làm cho rất thần bí, chỉ là Tiết Tình đã đại khái đoán được chuyện gì, Tiêu Quy Ứng trong khoảng thời gian này bôn ba không chuyện gì khác ngoài hai chuyện: Tây Lân các cùng Võ Lâm minh. Trên đường về không có nghe nói Tây Lân các có hành động gì, không phải Tây Lân các, vậy đó chính là Võ Lâm minh rồi, Tiết Tình lập tức ngồi đoan chính, vễnh tai, Võ Lâm minh là chủ đề khiến nàng cảm thấy hứng thú nhất, ngày Tiêu Quy Ứng lên làm Võ Lâm Minh Chủ chính là lúc đại nạn buông xuống đầu nàng, làm sao lại không có tinh thần nghe ngóng chứ.
"Tinh nhi, về chủ ý thành lập Võ Lâm minh, Tự Ưu Đạo Nhân phái Võ Đang cũng đề cập tới, hiện tại tất cả môn phái trong chốn võ lâm đều liên tiếp có tranh chấp, gần đây hoang mạc lại có dấu hiệu không thành thật, Tiêu Các chủ cũng cho là có người thống nhất chỉ huy có thể đối kháng hoang mạc tốt hơn." Phương Vân hỏi thăm ý kiến Tiết Tình.
"Các môn phái Trung Nguyên lớn nhỏ cộng lại cũng trên trăm, muốn một người ra lệnh những môn phái này sợ rằng rất không dễ dàng." Tiết Tình liền dội nước lạnh, nếu không muốn cho Tiêu Quy Ứng làm Võ Lâm Minh Chủ, thì phải để cho Võ Lâm minh căn bản không thành lập.
"Tiểu môn tiểu phái đều là nhìn hướng gió làm việc, chỉ cần mấy đại phái liên hiệp, chính là cả Trung Nguyên liên hiệp." Tiêu Quy Ứng ứng lại.
"Võ Lâm minh thành lập thì dễ, quản lý không dễ, muốn tìm một người khiến các đại Chưởng môn đều tin trang phục, nhìn trong giang hồ thật sự khó khăn, mấy vị tiền bối mười lăm năm trước dẫn dắt xuất chinh hoang mạc đều đã tại thế rồi." Phương Vân than thở nói.
Nói đến lần chinh chiến mười lăm năm trước kia, Tiêu Quy Ứng còn nói: "Phương Chưởng môn vào lần xuất chinh đó cũng là lập kỳ công, không bằng liền do Phương Chưởng môn. . . . . ."
Phương Vân liên tiếp khoát tay: "Không thể không thể, ta cũng là người gần 50, nếu thật muốn chọn Võ Lâm Minh Chủ, nhất định phải chọn hậu sinh có tiền đồ vô lượng."
Tiền đồ vô lượng hậu sinh, đó không phải là Tiêu Quy Ứng a, Tiết Tình bất đắc dĩ dùng lỗ mũi hừ hạ xuống, nói đi nói lại hay là muốn choTiêu Quy Ứng làm minh chủ, không được, không thể để Tiêu Quy Ứng hả hê: "Sư tỷ, Tự Ưu Đạo Nhân phái Võ Đang hiện tại trên giang hồ chưởng môn tư lịch(3) cao nhất."
"Phái Võ Đang chú trọng tu thân dưỡng tính, Tự Ưu Đạo Nhân hàng năm bế quan tu luyện, thật lâu không màng chuyện giang hồ rồi, lần này chịu vì Võ Lâm minh xuất lực đã rất khó, muốn cho hắn đảm nhậm minh chủ hắn nhất định không chịu."
"Cái đồ đệ Tự Ưu Đạo Nhân, gọi là Kiều Dật Quân, ta thấy hắn cũng thật không tệ, là một hậu sinh tiền đồ vô lượng." Tiết Tình thiết tha đề cử Kiều Dật Quân.
Phương Vân lắc đầu: "Kiều Dật Quân rất giống sư phụ hắn, nhân nghĩa có thừa, quyết định chưa đủ, không chịu nổi nhiệm vụ này đâu."
Tiết Tình im lặng không nói, như vậy liền nói Tiêu Quy Ứng là tốt nhất a, nói người khác luôn là một đống khuyết điểm, Tiêu Quy Ứng cũng chưa có khuyết điểm sao? Mặc dù Tiết Tình cũng còn không có phát hiện Tiêu Quy Ứng có khuyết điểm gì, nam phụ luôn là hoàn mỹ chứ sao.
(1) thọc gậy bánh xe: hành động phá ngang, làm ngăn trở công việc đang tiến triển của người khác
(2) tư lịch: tư lịch; lý lịch; lai lịch; tư cách và sự từng trải