Trong vòng trăm năm qua, đây chính là lần xung đột mạnh mẽ nhất của hai các nằm ở hai phía đông - tây của núi Kỳ Lân, sau lần tranh chấp này Tây Lân các yên tĩnh trở lại, ngày hôm đó, có một nữ nhân đến Đông Kỳ các - con gái Các chủ Tây Lân các Trình Linh. Trình Linh vẫn sống trong khuê phòng, rất ít khi lộ diện trên giang hồ, lần này lại đột nhiên đến tìm Tiêu Quy Ứng, tất cả mọi người đều không đoán ra được mục đích của nàng, không biết Tây Lân các lại đang muốn giở trò gì.
Mấy nha hoàn của Tiêu Quy Ứng không có chút một chút hảo cảm nào với Trình Linh: "Tây Lân các đánh không lại chúng ta, đến cả mỹ nhân kế cũng đem ra dùng, thật không biết xấu hổ." "Một hồ ly tinh vừa đi, lại tới thêm một người." "Thật đúng là, chỉ bằng vẻ ngoài đó mà cũng muốn tới dụ dỗ Các chủ sao." "Ta nghe nói Tiết cô nương phái Linh Vũ thích Các chủ của chúng ta, có đúng vậy không nha?" "Như vậy còn có thể nói, ánh mắt Tiết cô nương nhìn Nam Cung cô nương luôn ẩn chứa một tâm tình phức tạp, ta là người từng trải nên ta biết mà." "Hừ, muốn làm Các chủ phu nhân của chúng ta thì cũng phải là đại mỹ nhân xuất thân danh môn chính phái như Tiết cô nương mới đúng." "Đáng tiếc Tiết cô nương chỉ có thể yêu đơn phương Các chủ chúng ta, Nam Cung Lạc Lạc kia không biết đã dùng phép thuật gì mà có thể mê hoặc được Các chủ như vậy." "Đáng thương cho Tiết cô nương, tình yêu không được như ý, người thân lại còn bị thương.......Ta đi nấu chén cháo gà để nàng bồi bổ thân thể."
Đương nhiên Tiết Tình không biết bọn nha hoàn sau lưng nàng nói những điều gì, chỉ cảm thấy mọi người Đông Kỳ các thật nhiệt tình nha, rất chiếu cố mình lại còn đưa đồ ăn cho mình, cũng tăng thêm vài phần thiện cảm đối với Đông Kỳ các vốn không có một chút quan hệ nếu như không có Tiêu Quy Ứng.
Như đã nói qua, Trình Linh đi tìm Tiêu Quy Ứng cũng không nghĩ đến là nha hoàn của hắn lại không chịu nổi như vậy, nàng cùng Tiêu Quy Ứng một mình ngồi mật đàm trong thư phòng.
Trình Linh ngồi vào vị trí của khách, những cô gái trong giang hồ sẽ không có những cử chỉ tao nhã, nhìn bề ngoài không ai nghĩ rằng nàng chính là con gái rượu của Trình Các chủ. Trình Linh yên lặng nhìn Tiêu Quy Ứng rót trà cho mình, nàng sống một mình trong khuê phòng, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không ngờ đến vị thiếu niên tao nhã lễ độ năm đó đã trở thành người mà người ta gọi Tiêu giai công tử, chẳng qua là, có lẽ hắn không nhớ rõ mình đi.
"Trình cô nương, lần này đến tìm tại hạ, không biết là có ý gì?" Lời mở đầu của Tiêu Quy Ứng đầy sự khách khí.
Quả nhiên hắn không nhớ rõ mình, trong lòng Trình Linh thất vọng nhưng cũng không để cho sự thất vọng đó biểu hiện trên mặt, cố nặn ra một nụ cười nói: "Kỳ Lân các chia rẽ đã hơn trăm năm nay, cũng đã đến thời điểm xây dựng lại, ta đại diện cho Tây Lân các xin Tiêu Các chủ đảm nhiêm vị trí Các chủ Kỳ Lân các."
Tiêu Quy Ứng giật mình đứng lên, những lời này không phải là có ý muốn chắp tay dâng Tây Lân các cho hắn sao, trong lòng hắn bây giờ ngoài nghĩ rằng đây là một cái bẫy ra thì không thể có một lý giải nào khác, hoặc là cô gái trước mắt này không ý thức hậu quả mà lời nói của mình mang lại như thế nào.
"Trình cô nương, ngươi là Các chủ sao? Làm thế nào để ta tin tưởng được ngươi đây?" Tiêu Quy Ứng tỉnh táo hỏi lại.
"Minh Vực không giữ chữ tín đã rút binh, kế hoạch của phụ thân thất bại thảm hại, tức giận công tâm dẫn đến bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, ta là huyết mạch duy nhất của hắn, hiện tại ta đang trông coi Tây Lân các, lời của ta có thể hay không làm chủ, Tiêu Các chủ có thể yên tâm, nhưng Tiêu Các chủ, ta có yêu cầu." Trình Linh nói.
"Nga? Không biết Trình cô nương có yêu cầu gì?"
"Sở dĩ ta nguyện ý quy hàng dưới Đông Kỳ các chỉ vì ta không đành lòng nhìn hơn trăm miệng ăn ở Tây Lân các bị phụ thân ta bức tử, ta muốn ngươi đối xử tử tế với những người Tây Lân các sau khi quy hàng, ta biết với nhân phẩm của Tiêu Các chủ thì ta không phải lo lắng, nhưng ta chính là muốn ngươi chính miệng bảo đảm." Trình Linh nói.
"Tiêu Quy Ứng thề với trời, chỉ cần là con dân của Kỳ Lân các thì sẽ được đối xử bình đẳng, tuy hai mà một." Tiêu Quy Ứng nghiêm túc nói.
Trình Linh khẽ mỉm cười: "Ta biết nhất định Tiêu Các chủ sẽ tái hiện được sự huy hoàng năm xưa của Kỳ Lân các, giao cho ngươi ta rất yên tâm, chờ sao khi sửa chữa lại đỉnh Chủ Phong xong, ta sẽ đúng hẹn giao lại quyền lực cho ngươi, cũng xin Tiêu Các chủ nhớ kỹ những điều đã hứa hôm nay."
"Trình cô nương xin cứ yên tâm, hiệp ước hôm nay, Tiêu mỗ sẽ tuân thủ cả đời." Tiêu Quy Ứng trịnh trọng nói, cô gái trước mắt này, nàng đến ung dung, nói xong cũng ung dung, nhưng Tiêu Quy Ứng thừa biết áp lực phía sau nàng là như thế nào, cũng từng có người nói với hắn: "Người có làm đại sự sao có thể có lòng dạ đàn bà." thế mà hôm nay thấy Trình Linh như vậy trong lòng lại nảy sinh cảm giác tri kỷ, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, trong đáy lòng có mấy phần nhân nghĩa kia coi như đã châm chọc thay phụ nữ, cũng sẽ không thẹn với lòng đi.
"Bạch công tử, ngươi chắc chắn thuốc này bôi lên sẽ mất cảm giác thật chứ?" Tiết Tình bưng chén thuốc nâu nâu kia lên hỏi Bạch Tích Trần.
"Đây là ma phí tán mà ta đã cải tiến sau nhiều năm qua, sau khi ngươi cầm kiếm đâm mình mà bôi cái này lên cũng không cảm giác được đau."
"Được rồi.........ngươi không hỏi ta là muốn ma phí tán làm gì sao?" Tiết Tình tò mò hỏi.
"Ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ta, ngươi không muốn nói thì ta cũng không muốn hỏi."
"Hắc, có vị bằng hữu như ngươi thật tốt." Từ đáy lòng Tiết Tình cảm tạ.
Nghe thấy lời Tiết Tình Bạch Tích Trần sửng sốt một chút: ".........Chúng ta là bằng hữu?"
"Đó là đương nhiên, khi nào ngươi không có tiền cứ tìm đến ta, khi nào mà cần ta giúp một tay thì cứ mở miệng." Tiết Tình vỗ vỗ thân thể mảnh mai của Bạch Tích Trần một cái, duyên dáng bưng ma phí tán đi.
Tiết Tình vốn là người tập võ, Bạch Tích Trần đứng không vững lảo đảo vài bước, đứng tại chỗ ngẩn người, bằng hữu a, hắn luôn luôn một mình nghiên cứu y thuật, chưa bao giờ có một bằng hữu nào.
Tiết Tình bưng thuốc trở lại gian phòng của mình, vào phòng giống như một kẻ trộm lập tức đóng kín tất cả các cửa, còn tìm thêm vài mảnh vải rách che giấy cửa sổ lại, xác định mình giống như đang nằm trong một cái kén tằm thì mới dừng lại, Tiết Tình từ gầm giường lấy một cái chậu than lớn, đây là chậu than trộm được từ trong phòng Nam Cung Lạc Lạc, thân thể Nam Cung Lạc Lạc cảm lạnh suy yếu, trong phòng luôn phải có chậu than mới được. Đốt than lên, lửa cháy lên, Tiết Tình lấy cây kiếm trong tay áo của Nhị thiếu gia hơ hơ trên lửa để khử trùng, nếu như Kiếm Vô Tâm biết Tiết Tình dùng cây kiếm mình làm ta để tước da đào thịt có thể hay không đau lòng mà khóc oa oa.
Con bướm hồ điệp bên ngực trái kia là quá khứ của nàng và Diêm Minh, cho tới nay nàng không dám chọc giận Diêm Mình nên đã giữ lại ấn ký sỉ nhục này, nhưng hôm này, mọi chuyện đã đi ra khỏi quỹ đạo của nó, nàng không còn là Tiết Tình đến chết vẫn yêu Diêm Minh, nàng đã bị Diêm Minh đưa vào danh sách đen, còn gì đáng sợ nữa chứ, dù sao trong lòng nàng Diêm Minh cũng đã sớm nằm trong danh sách đen, hiên tại xem xem ai có thể tiêu diệt ai trước. So với mười hai vết kiếm trên người Lưu Huỳnh thì đây đã là gì đâu chứ.
Tiết Tình cởi quần áo ra, bôi ma phí tán vùng da xung quanh bướm hồ điệp, quả nhiên cảm thấy tê tê, dùng đầu ngón tây đâm vào một cái, không có cảm giác nào. Tiết Tình dùng kiếm trong tay áo cắt cả phần cả có bướm hồ điệp trên ngực trái đi, vẫn có cảm giác đau đớn, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là............Từ nay về sau nàng đã là một người tự do, không bị người nào trói buộc nữa.
May mắn là con bướm hồ điệp này không lớn, Tiết Tình đắp một tầng thuốc thật dày lên vết thương, chờ vết thương liền lại thì tìm thầy xăm hình xăm lại một hình khác lên đây là được rồi.
Thuốc trị thương của Bạch Tích Trần quả là kỳ diệu, nhất là thuốc hoan lạc thần kinh bí truyền, quả nhiên ba ngày nay Lưu Huỳnh được sự giúp đỡ của Tiết Tình có thể bắt đầu đi lại, mặc dù bước chân và động tác dường như chậm rãi, vẫn làm cho mọi người vui mừng. Lão đại phu đối với y thuật của Bạch Tích Trần phục sát đất, lão rớt nước mắt ra nhào vào ôm lấy một chân Bạch Tích Trần: "Thần y! Ngươi nhất định phải nhận lão phu làm đồ đệ, châm pháp và chế thuốc của thần y lão phu lần đầu nhìn thấy, đã cho lão phu được đại khai nhãn giới, có thể sánh được với tiên y hoang mạc trong truyền thuyết."
Nghe thấy bốn chữ tiên y hoang mạc, Bạch Tích Trần run lên một cái, Tiết Tình cũng run lên một cái, Tri Thu run lên hai cái, mặc dù Bạch Tích Trần có ơn chữa bệnh cho Lưu Huỳnh, nhưng nếu mọi người biết hắn là người Minh Vực thì hắn khó có thể bảo đảm là không bị ăn tươi nuốt sống hoặc bị bắt lại.
Tri Thu nhỏ giọng nói với Bạch Tích Trần: "Công tử, ta nghĩ có lẽ chúng ta nên nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này."
"Bạch công tử, ân cứu mạng sẽ ghi nhớ sâu trong tâm khảm, nếu cần Lưu Huỳnh giúp đỡ cái gì ta sẽ không bao giờ từ chối." Lưu Huỳnh nói.
"Lưu Huỳnh công tử nói quá lời rồi, lần này coi như cám ơn ngươi lần trước ở trấn Xương Sinh đã giúp ta tìm được công tử nhà ta, mỗi lần hắn đi lạc ta đều tưởng tượng, nếu tối nay ta mới tìm được hắn có thể hay không đã biến thành thi thể rồi." Tri Thu nhìn có vẻ nghiêm túc nói.
Đáng thương cho Bạch Tích Trần, thật sự ngươi nên cho Tri Thu chịu chút báo thai dịch cân hoàn, thoạt nhìn hắn không có cảm giác của chủ nhân.
"Cô cô, Phương nhi tỷ tỷ và Linh nhi tỷ tỷ nấu cháo cho ngươi ăn." Kiển Điệp bưng bát cháo nóng hổi vào nhà nói.
".............Nha hoàn ở Đông Kỳ các này đều không mở to mắt ra mà nhìn, vừa mới đưa cho canh gà hầm cách thủy, nay lại đưa cháo linh chi tới, như thế nào mà không có ai làm cho ta." Động Trù uống rượu lầm bầm nói.
Đây là cháo linh chi sao, Tiết Tình chỉ thấy trong chén đã nấu chính có một miếng linh chi phía trên như để trang trí, lúc trước nha hoàn cho nàng ăn đồ bổ, buổi trưa nằm ngủ bên Lưu Huỳnh đã chảy máu mũi, làm cho Lưu Huỳnh giống như cũng có đại di mụ tới! Ăn linh chi này nữa, nàng có thể hay không trực tiếp tự hành bản thân mình tại chỗ? Tiết Tình dùng đũa gắp miếng linh chi lên, không khỏi than thở: "Linh chi thật to, lần đầu tiên ta nhìn thấy linh chi to như vậy."
Ngay cả Bạch Tích Trần cũng khen: "Linh chi này không chỉ lớn, mà hình dáng và hệ sợ đều không thể bắt bẻ gì, quả nhiên giá không hề rẻ, Tiết cô nương nhân duyên của ngươi thật tốt."
"Đây không phải là linh chi lão phu giấu dưới giường để bảo vệ tính mạng hay sao! Con thỏ chết bầm! Dám đến phòng lão phu trộm thuốc" Lão đại phu vung gậy lao ra cửa.
"Ha ha, nhìn thể trạng hắn một chút cũng không cần dùng linh chi....."Động Trù cười, đột nhiên ho khan kịch liệt, sau đó phun một hớp máu đỏ tươi trên mặt đất.
"Nhị sư huynh!" "Sư phụ!" Tiết Tình và Lưu Huỳnh đều bị dọa sợ đến mức la lên.
Động Trù vội vàng đưa tay ngăn hai người lại, nếu như bị người ngoài nghe thấy thì nguy rồi: "Ta không sao, các ngươi nhỏ giọng một chút. đừng để cho người khác biết."
Kiển Điệp biết ý nghĩ trong lòng Động Trù, đóng kỹ cửa lại.
"Thần y, ngươi đã sớm nhìn ra bệnh tình của ta, đa tạ ngươi đã không nói ra." Động Trù nói cảm ơn với Bạch Tích Trần.
"..........Không cần cám ơn ta, ta luôn không muốn xen vào việc của người khác."
"Bạch công tử, sư huynh của ta đã xảy ra chuyện gì vậy!" Tiết Tình vội vã hỏi.
"Ho lao, chứng bệnh khó gặp, không thuốc nào cứu chữa, ta nhìn qua có lẽ là đã mắc nhiều năm nay, tính mạng sẽ không giữ lâu được nữa." Bạch Tích Trần lạnh lùng trả lời.
"Là làm sao cơ........"Lưu Huỳnh và Tiết Tình đều không tin.
Động Trù gật đầu thừa nhận, làm tan vỡ tất cả hy vọng của người nghe.